Trang chủ » HunHan » [Edit][Longfic/SA][HunHan] BẢY NGÀY ÂN ÁI {CHAP 168}

[Edit][Longfic/SA][HunHan] BẢY NGÀY ÂN ÁI {CHAP 168}


Chương 168: Mất tích

Thời gian trôi qua rất nhanh, nói là trôi qua như nước cũng không quá khoa trương.
Trong thời gian này, dường như tất cả mọi chuyện đều xảy ra bước ngoặt, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp!
Bụng của Luhan ngày càng lớn hơn, bởi vì là mang thai đôi nên động tác của cậu càng ngày càng nặng nề, Oh Se Hun thì càng xứng với chức danh người chồng đảm đang, người cha tốt. Hắn chẳng những quan tâm càng nhiều đến những kiến thức về thai phụ mà còn đọc những quyển sách dày cộp ấy đến thuộc như cháo chảy, hơn nữa còn đích thân chọn những thức ăn, đồ uống thích hợp cho mẹ và bé. Ngay cả chuyên gia cũng tự thấy không bằng trình độ chuyện nghiệp và sự nhẫn nại của hắn.
Nhân viên của Oh Thị lại ngạc nhiên khi phát hiện hễ đến giờ tan ca là vị tổng tài đáng kính của bọn họ lại vội vã rời khỏi phòng làm việc, từ chối các bữa tiệc xã giao, hơn nữa còn có khi còn tay xách nách mang chọn mua những thực phẩm chức năng, điển hình là người đàn ông của gia đình
Anna Winslet cũng cởi bỏ những khúc mắc trong lòng nên thái độ đối với Luhan cũng thay đổi 180 độ. Bà vốn là một người phụ nữ nhiệt tình, chẳng qua là bao nhiêu năm nay bị những khúc mắc cùng áp lực của Oh Thị đè nén đến nỗi chỉ có thể chọn cách dùng trầm mặc cùng lãnh đạm để ngụy trang chính mình. Hơn nữa, bà vốn cũng không có quá nhiều thành kiến với Luhan, có chăng là sự canh cánh trong lòng đối với nghệ sỹ, nhưng hôm nay cũng đã hóa giải rồi. Vì thế ngay lập tức bà cũng trở nên tích cực, sốt ruột chờ đợi cục cưng ra đời y như Oh lão phu nhân, làm cho Oh lão phu nhân lại bị mất hứng. Bởi vì trước kia, chuyện mà Oh lão phu nhân làm đầu tiên mỗi ngày sau khi thức dậy là đi tản bộ với Luhan nhưng không ngờ bây giờ Anna Winslet dậy còn sớm hơn bà nên đã chiếm mất chỗ của bà.
Tóm lại, một nhà mấy người bỗng trở nên hòa thuận ấm áp, cộng thêm việc ba mẹ Luhan cũng thường đến biệt thực làm khách, cả biệt thự bỗng trở nên náo nhiệt.
Chỉ có điều…
Mỗi ngày Luhan đều gặp phải ác mộng, hơn nữa mỗi lần tỉnh lại đều ướt đẫm mồ hôi. Mà Oh Se Hun lại bị đánh thức trong tiếng kêu la ú ớ của cậu, nhìn cậu bị ác mộng giày vò thì chân mày của hắn nhíu càng chặt, vẻ trầm tư cùng quyết định của mắt hắn cũng càng rõ ràng.
Tối hôm đó, biệt thự rất náo nhiệt, ngoại trừ Oh Se Hun ra nước ngoài công tác thì ông bà Lu, Oh lão phu nhân, Anna Winslet và Luhan đang cười cười nói nói trong phòng khách. Mặt của quản gia cùng người hầu cũng nở nụ cười, những ngày tháng hòa thuận vui vẻ này làm người hầu bọn họ cũng vui theo.
“Hanie à, con làm sao thế, cả buổi tối không nói gì?”
Oh lão phu nhân cười nói chuyện với ông Lu xong, quay lại thấy Luhan đang không nhìn đồng hồ thì quan tâm hỏi.
“Đâu có, con đang nghe mọi người nói đây!” Luhan cười cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Cả buổi tối, cậu đều cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thậm chí lúc nãy khi bưng ly nước cũng thất thần mà làm vỡ nó.
“Biết con không ai bằng mẹ, tuy mẹ chỉ là mẹ chồng con nhưng cũng nhận ra con dâu của mẹ đang nhớ đến Se Hun!” Anna Winslet cười nói: “À, đúng rồi, chắc là tối nay Se Hun sẽ về tới!”
Luhan nghe thế thì mặt ửng hồng.
Bà Lu cười: “Người ta đều nói con trai hướng ra ngoài, câu này không sai chút nào. Se Hun mới đi công tác có vài ngày mà nó đã mất hồn mất vía. Đổi lại là tôi thì nó cũng không có để bụng tới vậy!”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ!”
Luhan bị mọi người làm cho xấu hổ. “Chẳng qua là giờ này Se Hun nên về tới rồi.”
“Xem đi, tôi nói có sai đâu chứ, bây giờ thằng bé này cũng chỉ biết có Se Hun” Bà Lu cười chế giễu.
Ngay lúc mọi người đang nói nói cười cười thì quản gia nhận được điện thoại. Sau khi gác điện thoại xuống thì bước tới trước mặt mói người.
“YiFan thiếu gia tới rồi ạ!”
“Được rồi, hôm nay là ngày gì vậy chứ, thật là đông vui.”
Oh lão phu nhân nghe thế thì cười ha hả, bà đã có tuổi rồi nhưng vẫn thích náo nhiệt.
Wu YiFan bước vào phòng khách biệt thự, khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của mọi người thì trên mặt có chút khó xử, sau đó bèn bước nhanh tới trước…
“YiFan, con tới rồi à, ngồi xuống đây!”
Anna Winslet vẫn rất thích Wu YiFan, có lẽ năm xưa là vì áy náy, nhưng sau thời gian dài thì lại thật lòng yêu thích anh, bởi vì có đôi khi anh còn chu đáo hơn cả con trai bà.
Sắc mặt của Wu YiFan rất nặng nề, không thích hợp với không khí vui tươi lúc này.
Luhan nhạy cảm mà thấy được điều này, cậu đứng dậy nhìn anh, chần chừ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “YiFan, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này mọi người mới phát hiện Wu YiFan khác thường, nụ cười trên mặt bỗng cứng lại.
Wu YiFan nhìn mọi người một cái, nặng nề mà nói: “Se Hun xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?” Mọi người cả kinh.
Luhan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình lung lay một chút, may mà Wu YiFan nhanh tay đỡ lấy cậu.
“YiFan, Se Hun bị sao vậy? Bây giờ anh ấy ở đâu?”
Luhan cũng không để ý tới mình, nắm lấy tay Wu YiFan, sốt ruột hỏi, trong mắt toàn là vẻ chấn kinh và hoảng hốt.
Không chỉ có cậu, tim của những người khác cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Wu YiFan nhìn Luhan, khó khăn nói: “Luhan, em nhất định phải bình tĩnh mà nghe anh nói hết, ngàn vạn lần đừng qua kích động, cũng đừng rối loạn!”
“Anh nói đi!”
Luhan nắm chặt lấy tay Wu YiFan, như là sợ bỏ mất một chữ nào vậy.
“Se Hun đến đảo Wakaya trên quần đảo Fiji, lúc này anh vừa nhận được tin anh ấy đã xảy ra chuyện trong quá trình lặn xuống nước, bị mất tích rồi. Anh đã thông báo cho cảnh sát tìm người, trong mắt còn chưa có tin tức gì!”
Wu YiFan chậm rãi nói từng tiếng, sợ cậu sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
“Không!”
Luhan ra sức lắc đầu. “Se Hun đã nói với em anh ấy chỉ đi họp thôi, sao lại đến đảo Wakaya chứ? Nhất định là anh lầm rồi, nhất định như vậy!
“Luhan!”
Wu YiFan ôm chặt lấy cậu, nhắc lại: “Se Hun quả thật đã đi Wakaya, anh gặp anh ấy ở Fiji!”
“Tại sao? Tại sao anh ấy lại đến đó?” Luhan bất lực mà hỏi
Wu YiFan hít sâu một hơi, nói từng tiếng: “Tìm nhẫn!”
Luhan bỗng giật mình, cả người giống như bị sét đánh trúng!
Anna Winslet phản ứng trước nhất, khó hiểu mà hỏi: “Tìm nhẫn? Tìm nhẫn gì chứ? Se Hun chạy tới nơi xa xôi như vậy chỉ để tìm nhẫn thôi sao?”
Wu YiFan chỉ nhíu mày rồi nói: “Con cũng không biết chuyện là thế nào, chỉ là khi bọn con gặp nhau trên đường thì nghe anh ấy nói qua!”
“Là nhẫn của con!””
Luhan thất thần nói. Lúc này, ngoại trừ sự xót xa ân hận thì cậu còn rất bất lực, giống như là một đứa trẻ bị lạc đường, mất đi Jung hướng để về nhà.
“Luhan, con nói gì vậy? Nhẫn của con không phải đang trên tay con sao?” Bà Lu nghe thế thì cảm thấy không hiểu nổi.
Mắt Luhan nổi lên vẻ đau đớn: “Là Yi Fei Si, đó là một đôi nhẫn nhưng con đã làm mất nó trong tuần trăng mật. Từ sau khi làm mất nhẫn thì mỗi ngày con cứ bị ác mộng tra tấn. Nhất định là Se Hun nhớ con đã nói có khả năng rơi trên đảo nên anh ấy mới….”
Lời của cậu làm tất cả mọi người đều không hiểu hết, càng không biết Yi Fei Si mà cậu nói là gì nhưng đại khái cũng nghe được vài phần.
“YiFan, sao con lại biết Se Hun mất tích?”
Anna Winslet cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh thì mới có thể kiềm chế được đôi tay đang run rẩy của mình.
Tất cả đều nhìn Wu YiFan.
Anh thở dài một hơi…
“Con vốn đến Fiji để nghỉ ngơi, không ngờ lại nhìn thấy máy bay riêng của Se Hun ở đó. Trong lúc ăn cơm chung, con biết anh ấy muốn đi Wakaya, nói là Luhan làm mất nhẫn ở đó. Sau đó chúng con chia tay nhau. Nhưng khi con đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Se Hun gọi tới, lời anh ấy rất kỳ lạ, bảo con sáng sớm mai phải tham dự đại hội cổ đông của Oh Thị, lại dặn con phải chú ý đến hành động của Jung gia. Nhưng anh ấy chưa nói xong thì tín hiệu đã bị cắt rồi. Sau đó, con càng nghĩ càng cảm thấy chuyện rất khác thường liền đích thân chạy tới Wakaya, nhân viên ở đó nói Se Hun đi lặn ở vùng biển đó nhưng mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh ấy đâu. Con nhận thấy sự tình rất nghiêm trọng nên đã âm thầm bảo đội cứu hộ lặn đi tìm. Đáng tiếc là ngay cả con cũng không tìm thấy bóng của Se Hun đâu.”
Oh lão phu nhân đã không tiếp nhận được tin tức này, tay run run, nhìn Wu YiFan…
“Bây giờ bên phía cảnh sát đã có tin tức gì chưa?”
Wu YiFan lắc đầu: “Mãi đến bây giờ con vẫn chưa nhận được tin tức gì!”
Luhan cũng bắt đầu run lên.
“Mọi người đừng vội hoảng hốt!” Lúc này ông Lu bỗng mở miệng. Dù sao ông cũng là người đã sống gần nửa đời, vào những lúc thế này thì bình tĩnh là quan trọng nhất.
“YiFan, con vừa nói trước khi Se Hun xảy ra chuyện thì có gọi cho con?”
“Dạ phải!” Wu YiFan gật đầu.
“Vậy chúng ta phải xác định xem cuộc gọi này của Se Hun được gọi trong tình huống nào?” Ông Lu trầm tư, nhíu mày nói.
Wu YiFan nghĩ kỹ lại một chút, sau đó nói: “Có lẽ là trước khi xuống nước, có điều lúc đó hình như hoàn cảnh xung quanh rất ồn ào, con loáng thoáng nghe thấy được tiếng bước chân, giống như…”
Anh dừng lại một chút, sau đó nói: “Không sai, con cảm thấy hình như anh ấy đang trốn tránh cái gì.”
“YiFan, ý của anh là trước khi Se Hun xuống nước đã gặp phải nguy hiểm?” Luhan nhạy cảm hỏi, trong lòng lại đau đớn khôn nguôi.
Sắc mặt Wu YiFan nghiêm trọng: “Có lẽ là gặp phải chút phiền phức, nhưng với tính cách của anh ấy thì cho dù tình hình lúc ấy có khác thường thì anh ấy vẫn sẽ lặn xuống, bởi vì anh ấy nói với anh là có lẽ nhẫn rơi xuống rặng san hô!”
Luhan bỗng nhớ tới…
Khi cậu lấy chiếc hộp xinh xắn từ trong rặng san hô dưới đáy biển ra thì đã tháo găng tay ra, nhất định là nhẫn bị rơi vào lúc đó.
Thì ra những lời cậu nói Se Hun đều để trong lòng.
Nghĩ đến đây, lòng của cậu se thắt lại. Nếu cậu biết Se Hun sẽ đích thân đến đảo tìm nhẫn thì cậu tuyệt đối không cho hắn đi! Nhẫn không có thì thôi, cho dù có nằm ác mộng thì sao chứ, Se Hun mới là quan trọng nhất với cậu!
Nghĩ thế, Luhan bỗng chạy đến phòng bên cạnh, đã quên mất mình đang mang thai.
Một đám người lo lắng mà chạy theo phía sau cậu, nhìn cậu mất hồn mất vía mà mở TV, cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh.
“Luhan, con đừng như thế, mẹ biết con rất lo cho sự an nguy của Se Hun nhưng con còn đang mang thai, nhất định phải bình tĩnh!” Anna Winslet hoàn toàn có thể hiểu được lòng của cậu, bước lên an ủi.
Sắc mặt Luhan trở nên trắng nhợt, tuy rằng rất thất thần nhưng vẫn có thể nhận ra cậu vẫn còn giữ được sự bình tĩnh tối thiểu, tất cả các kênh đều liên quan đến kinh tế.
“Mẹ, con không sao. Nếu Se Hun thật sự xảy ra chuyện thì nhất định truyền thông sẽ đưa tin đầu tiên!”
Cậu như vậy làm người ta đau lòng.
“Chờ đã…” Ngay khi Luhan chuẩn bị chuyển kênh thì Wu YiFan bỗng mở miệng.
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn màn hình…
“Theo nguồn tin mới tiết lộ, Jung lão tiên sinh Jung Hae– người vẫn luôn hoạt động chính trị hôm nay bỗng chính thức gia nhập ban quản lý của gia tộc, mặc dù các cổ đông của Jung Thị vẫn giữ thái độ chần chừ với Jung lão tiên sinh. Đây chẳng qua chỉ là một liều thuốc kích thích cho Jung Thị vẫn yên ắng bấy lâu nay. Cùng lúc đó, vào 7h tối hôm nay, tiểu thư Jung Da Eun của Jung Thị cũng tuyên bố với bên ngoài rằng cô chính thứ được bổ nhiệm chức chủ tịch của Jung Thị!”
“Sao lại thế?”
Anna Winslet vẫn rất nhạy cảm với những thay đổi của thương trường, tin vừa đưa ra, chân mày bà đã nhíu lại.
Ánh mắt Wu YiFan trở nên nghiêm túc.
“Cuối cùng thì con cũng hiểu được ý của Se Hun rồi!”
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm trọng: “Se Hun mất tích chắc chắn có liên quan tới Jung gia, thậm chí 100% là do Jung gia làm!”
“YiFan, bà tán thành quan điểm của con, nhưng không bằng không chứng thì chúng ta cũng không làm gì được Jung gia!” Sắc mặt của Oh lão phu nhân nặng nề, dù sao thì người mất tích là cháu đích tôn của bà.
Giọng của Luhan rất yêu ớt.
“Sao Jung Da Eun có thể làm như thế?”
Wu YiFan nghe thế thì khẽ lắc đầu: “Chuyện này chưa chắc là do Jung Da Eun làm, người có khả năng nhất chính là ông nội của Jung Da Eun… Jung Hae!”
“Sao lại như thế?” Tim của Luhan cũng nhảy dựng lên.
“Rất đơn giản, bởi vì Se Hun đã xúc phạm đến lợi ích của Jung gia!”
Wu YiFan bình tĩnh mà phân tích: “Trước nay Jung Hae không thích kinh doanh nhưng lại rất có hứng thú với làm chính trị. Sản nghiệp của Jung gia là do cha Jung Hae để lại, năm đó cha ông ta vốn muốn giao Jung gia cho ông ta nhưng đáng tiếc chí hướng của Jung Hae không ở trong thương trường, vì thế liền giao cho em trai của Jung Hae. Mặc dù em trai của Jung Hae có ý muốn kinh doanh nhưng do từ nhỏ ốm yếu, hơn nữa chuyện làm ăn vốn rất tổn hao sức lực và tinh thần nên ông ta chưa đến trung niên đã nhắm mắt xuôi tay. Jung Thị lại rơi vào tay con trai Jung Hae, cũng chính là cha của Jung Da Eun. Bởi vì em trai của Jung Hae không có con cái, cha của Jung Da Eun lại có tư chất quá bình thường, lúc vừa tiếp nhận Jung Thị thì có Jung Hae đứng sau lưng giúp đỡ, sau đó thì Jung Da Eun kinh doanh. Nhưng gần đây, Se Hun hoàn toàn phong tỏa cổ phiếu của Jung Thị, như thế đối với Jung Thị mà nói chính là một kích trí mạng. Có lẽ Jung Da Eun cũng không còn cách nào khác, mà Jung Hae thì tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Nếu lúc này Se Hun biến mất thì chính là cơ hội tuyệt vời!”
“Không sai!”
Anna Winslet vẫn rất hiểu tình hình kinh doanh của Jung Thị, mặt có vẻ nghiêm trọng mà nói: “Oh Thị phong tỏa quyền làm chủ của Jung Thị, cũng khống chế những cổ đông trong Jung Thị. Se Hun là tổng tài của Oh Thị, nếu nó xảy ra chuyện thì uy quyền này sẽ bị sụp đổ, như vậy Jung Thị sẽ được cứu. Nói cách khác, sự mất tích của Se Hun là một tai nạn đối với thị trường chứng khoáng nhưng đối với Jung Thị thì đó lại là một cơ hội!”
Ông Lu nghe vậy thì không hiểu mà hỏi: “Tôi chưa hiểu chuyện này lắm. Khi xưa Se Hun tiếp quản Oh Thị từ tay bà thông gia, vậy cho dù Se Hun có chuyện thì bà thông gia lại ra mặt lần nữa là được mà?”
“Chuyện này không giống nhau!”
Anna Winslet thở dài một hơi: “Các cổ đông đều chỉ biết nhìn vào lợi ích. Lúc Oh Thị được tôi tiếp quản, quả thật có yên ổn và phát triển nhưng từ khi Se Hun nắm quyền thì hiệu suất kinh doanh cùng sản nghiệp của Oh Thị liên tiếp được mở rộng vài lần. Trước nay Se Hun làm việc rất cương quyết, thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ, tất cả các cổ đông đều thu được lợi nhờ vào sự phát triển thần tốc này. Lúc này Se Hun xảy ra chuyện, đối với Oh Thị mà nói là một tai nạn!”
Wu YiFan tán thành mà gật đầu: “Jung Hae làm tới mức này là vì đả kích vào uy quyền của Se Hun trên thương trường, cũng vì trả thù những hành vi của Se Hun. Con cáo già này trước giờ vẫn thích làm những việc đánh lén sau lưng, nếu chuyện này mà có liên quan tới ông ta thì chỉ cần sáng mai là tất cả báo chí đều biết tin Se Hun mất tích. Ngày mai là ngày bắt đầu phiên giao dịch mới, vậy cổ phiếu của Oh Thị sẽ…”
Anh không nói tiếp nhưng tất cả mọi người đều biết anh muốn nói gì.
Luhan khổ sở mà nhìn Wu YiFan, yếu ớt hỏi: “Anh vừa nói Se Hun bảo anh tham gia hội nghị cổ đông sáng mai?”
Wu YiFan gật đầu.
Anna Winslet do dự nói: “Xem ra vào lúc Se Hun nguy cấp thì đã nghĩ ra cách xử lý rồi. Không sai, lúc này cũng chỉ có YiFan mới có thể kiềm chế được những cổ đông đó. Thứ nhất, Wu Thị và Oh Thị có quan hệ thân thích; thứ hai, mọi người dều biết năng lực của nó.”
“Nhưng con cũng chỉ có thể áp chế một thời gian, nhiều nhất cũng chỉ có thể cam đoan làm cho cổ phiếu của Oh Thị không có gì biến động. Chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm được tung tích của Se Hun. Có lẽ con cáo già Jung Hae này không ngờ là Se Hun lại bảo con tham dự ban quản trị. Nếu ngày mai Oh Thị không có động tĩnh gì thì ông ta sẽ có phòng bị!”
“Lần này Jung Thị tự tìm đường chết rồi, cư nhiên dám ra tay với Se Hun, ta nhất định sẽ không để cho chúng yên ổn!” Oh lão phu nhân tức giận nói, dù sao thì bị bạn bè có giao tình hãm hại cũng là chuyện khó chấp nhận.
“Con dâu, lần này phải làm phiền con rồi, chúng ta phải phối hợp với YiFan bảo vệ Oh Thị, không thể đề cho cổ phiếu có biến động gì!”
“Con biết rồi!”
Dù sao thì Anna Winslet cũng đã trải qua chuyện thế này, dĩ nhiên là hiểu được lợi và hại trong đó.
“Mẹ…”
Luhan kiên định mà nhìn bà. “Con là con dâu của Oh gia, xin mẹ dạy con phải làm thế nào mới có thể làm một người con dâu đúng chuẩn!”
Rốt cuộc cậu cũng hiểu được lí do tại sao khi đó mẹ chồng lại phản đối rồi. Làm chủ nhà giàu không phải là chuyện thoải mái. Giống như bây giờ, nếu không phải vì có sự trợ giúp của YiFan, bà nội và mẹ chồng, nếu chỉ có mình cậu thì chắc là Oh Thị sẽ sụp đổ mất. Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải học cách hiểu biết Oh Thị, thậm chí học cách kinh doanh Oh Thị thế nào!
Anna Winslet cảm động mà nắm lấy tay cậu: “Yên tâm đi, nhất định Se Hun sẽ không sao!”
“Dạ!”
Luhan gật đầu, sau đó nhìn Wu YiFan…
“YiFan, Se Hun đã biết chuyện này có liên quan tới Jung Thị thì nhất định anh ấy sẽ nghĩ ra cách thoát khỏi cảnh nguy hiểm, đúng không?”
Wu YiFan nhìn cậu, nhìn vẻ kiên định trong mắt cậu, trong lòng có chút đau đớn, nhưng khóe môi lại cong lên.
“Se Hun luôn biết cách gặp dữ hóa lành, phải tin tưởng anh ấy!”
Anh nói một cách chân thành: “Jung Hae là người trong giới chính trị, nếu ông ta muốn đối phó với Se Hun thì sẽ không dám làm trắng trợn mà phải vận dụng quan hệ với xã hội đen. Có lẽ là Se Hun có thể phân tích ra người thuê là ai từ cấp bậc của sát thủ. Có lẽ khi anh ấy biết lần đi lặn này sẽ có nguy hiểm thì đã cố ý gọi cho anh để căn dặn. Trước nay Se Hun vẫn rất khôn ngoan, nếu đã có thể an bài mọi chuyện xa như vậy thì nhất định anh ấy sẽ có cách tự cứu mình!”
Tất cả mọi người đều gật đầu, bọn họ đều tin lời Wu YiFan.
Một lúc sau, Oh lão phu nhân đưa ra nghi vấn…
“Sao người của Jung gia lại biết Se Hun đi đảo Fiji? Ngay cả người nhà còn không biết hành trình của nó mà?”
Nhắc tới chuyện này, Anna Winslet mới có phản ứng lại, nghi hoặc mà mở miệng: “Luhan, con nói con thường nằm ác mộng, chiếc nhẫn đó thần kì vậy sao?”
Luhan khẽ lắc đầu: “Con không biết, chỉ có điều số lần nằm thấy ác mộng ngày càng nhiều, nhất định là Se Hun lo lắng nên anh ấy mới…”
“Nói cách khác, có người đã sớm thiết kế sẵn cái bẫy mà chờ Se Hun đến đảo Wakaya. Bởi vì biết chắc chắn Se Hun sẽ đến đó tìm nhẫn, bên cạnh không có nhiều vệ sĩ nên mới xảy ra chuyện này!”
Ánh mắt của Anna Winslet trở nên tối sầm, sau đó quay đầu nhìn đám người hầu phía sau Luhan, bỗng quát lớn…
“Việc ăn uống thường ngày của Luhan đều là do các người chăm sóc, ai cả gan mà động tay động chân như vậy? Đừng tưởng là tra không ra, chỉ cần ta đích thân tra hỏi thì không đến nửa giờ sẽ tra ra kết quả ngay, còn không chịu khai nhận?”
Đám người hầu ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Luhan cũng cảm thấy cách làm của mẹ chồng có hơi kì quái. Thế nhưng không đến 1 phút sau, bỗng nhiên có một người hầu quỳ phịch xuống đất, hoảng hốt mà cầu xin tha thứ:
“Phu nhân, xin tha cho tôi đi. Tôi, tôi chỉ thu tiền của người ta mà làm việc thôi, tôi thực sự không cố ý hại thiếu phu nhân đâu. Phu nhân, lão phu nhân, thiếu phu nhân, xin các vị tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!”
Anna Winslet lạnh lùng nhìn cô ta, còn Luhan lại hết sức kinh ngạc, cậu nhìn cô gái ngày ngày mang một chén cháo dinh dưỡng đến cho mình, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
“Tại sao cô phải làm như thế?”
Thế này thì có thể dễ dàng hiểu được, sở dĩ cậu thường xuyên nằm thấy ác mộng là bởi vì ăn cháo mà cô ta bưng lên, chắc chắn trong đó có bỏ thứ gì đó vào.
“Tôi, tôi… chỉ vì quá cần tiền!”
Có lẽ là cô gái này cũng rất đơn thuần, không chịu được chút dọa dẫm của Anna Winslet, cô ta nhìn Luhan, nước mắt cũng rơi lã chã…
“Người nhà của tôi bị bệnh, cần gấp 1 số tiền lớn. Có lần tôi ra ngoài làm việc, Jung Da Eun cho tôi một gói giấy, nói là cô ấy không tiện tới Oh Gia, lại nói thứ trong gói giấy có lợi cho sức khỏe của thiếu phu nhân. Lúc đó tôi đã từ chối rồi, nhưng, nhưng cô ấy cho tôi rất nhiều tiền, cho nên tôi mới làm. Sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy thiếu phu nhân nói với thiếu gia rằng cô thường hay nằm ác mộng, lúc đó tôi liền nghĩ đến chuyện này là do thứ của Jung Da Eun gây nên, tôi rất sợ hãi. Thật ra tôi cũng rất muốn thú nhận với thiếu phu nhân chuyện này, không ngờ lại hại tới thiếu gia.”
Cô gái đã khóc không thành tiếng, Luhan mệt mỏi mà ngồi trên sô pha, nước mắt từ từ chảy xuống.
Quản gia bước tới trước, tức giận mà trừng cô gái kia: “Oh gia cho cô ít lắm sao mà còn làm những chuyện táng tận lương tâm này? Lẽ nào cô không biết trước giờ Jung gia vẫn bất mãn với thiếu phu nhân của chúng ta sao, lỡ như thứ cô ta đưa là thuốc độc thì làm sao? Đáng chết, đi theo tôi, xem tôi làm thế nào để dạy dỗ cô!”
Mặt cô gái kia lộ vẻ hoảng sợ.
“Quản gia!”
Anna Winslet đau thương mà nói: “Thôi đi, cho cô ta ít tiền rồi đuổi cô ta đi. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cho dù thật sự có hậu quả gì thì cô ta cũng không gánh nổi!”
“Dạ, phu nhân!”
Quản gia gật đầu, sau đó nhìn cô ta: “Còn không mau đi thu dọn đồ đạc!”
Cô gái khóc rất thê thảm. Tuy mất đi công việc là rất đáng tiếc nhưng còn hơn là mất mạng.
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại trong tay Wu YiFan bỗng vang lên. Anh nhìn số hiển thị rồi lập tức nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói rất khẩn cấp, mà sắc mặt của Wu YiFan càng lúc càng nghiêm trọng nặng nề.
Tất cả mọi người đều nhận thấy vẻ chấn động cùng khác thường trên mặt anh.
“YiFan!” Đợi anh ngắt điện thoại, Luhan mới đứng dậy, sợ hãi mà mở miệng, rồi lại không dám hỏi gì.
Ánh mắt Wu YiFan tràn ngập vẻ tuyệt vọng chưa từng có.
“Vừa rồi là điện thoại của Sở trưởng, ông ấy muốn chúng ta đến nhận diện xác!”
Câu nói này như một khối băng làm lạnh cả tòa biệt thự!
“YiFan, anh, anh vừa nói gì?” Luhan cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, thậm chí là cảm thấy máu trong cơ thể đang chảy ngược.
Những người khác chấn kinh mà nhìn Wu YiFan.
Wu YiFan khó khăn lắm mới mở miệng được, gần như là nặn ra từng chữ.
“Cảnh sát vớt được một thi thể, nhìn thân hình rất giống với Se Hun, họ bảo chúng ta đến nhận xác!”
“Không!” Luhan thét lên!
“Oh lão phu nhân, Oh phu nhân, Oh thiếu phu nhân, các vị đã chuẩn bị tốt chưa?” Sở trưởng đích thân dẫn họ đến cửa nhà xác, căn dặn một câu: “Mặt của xác chết đã bị đá ngầm dưới đáy biển làm tổn thương nghiêm trọng, nhưng từ thân hình thì có thể đoán ra chắc là Oh thiếu gia, cho nên mời các vị đến nhận diện.”
Mọi người sớm đã mất hồn mất vía, nhất là Luhan, sắc mặt của cậu tái nhợt ghê người, gần như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Con vào là được rồi, mọi người đừng vào!”
Wu YiFan nhìn sắc mặt bi thương của mỗi người, trong lòng cực kỳ khổ sở, nhất là Luhan, anh rất sợ cậu sẽ không chống đỡ được mà ngất đi.
“Không, em phải vào xem!”
Luhan rất kiên quyết. trong mắt ánh lên vẻ kiên cường không gì sánh được. “Em không tin trong đó là Se Hun, tuyệt đối không tin!”
“Luhan…”
“YiFan, nêu anh thật sự quan tâm đến em thì để em vào đi, em nhất định phải vào!” Luhan ngắt lời khuyên của Wu YiFan.
“Hanie, chúng ta cùng vào đi!” Oh lão phu nhân cũng mở miệng. Sau lưng là Anna Winslet và ba mẹ cậu.
Luhan gật đầu, trong sự đau đớn vẫn tồn tại hy vọng.

10 thoughts on “[Edit][Longfic/SA][HunHan] BẢY NGÀY ÂN ÁI {CHAP 168}

  1. Pingback: [Edit][Longfic/SA][HunHan] BẢY NGÀY ÂN ÁI | ♥ Always Love EXO ♥ We Are One ♥

Cmt cho tớ nhe! <3