Edit chap này mà mệt xỉu luôn 😦 có chi tiết nào mà mấy bạn thấy lạ còm men góp ý mình nha 🙂 này là sinh tử văn nên trong đây Luhan mang thai là bình thường nha 🙂
Warning: 18+
Chương 101: Cái giá của sự phản kháng
“A…” Luhan quả thật là bị âm thanh bất thình lình kia dọa một phen, sau khi sợ hãi kêu lên một tiếng bèn che miệng lại, trợn to mắt nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha.
Vẻ mặt của cậu lúc này giống như là nhìn thấy ma.
Người trên sô pha không phải là ai khác, chính là người mà cậu cho rằng phải vài ngày sau mới có thể về nước – Oh Se Hun! Sao mới có mấy ngày mà hắn đã trở lại rồi? Không phải là còn một tuần nữa sao?
“Anh, anh…”
Trong giọng nói của Luhan có kinh ngạc cùng khó tin, khi nhìn thấy lửa giận trong mắt của hắn càng ngày càng lớn, bèn vội vã biết điều ngậm miệng lại.
Cùng với vẻ hoảng loạn của cậu, Oh Se Hun vẫn tựa cả người vào ghế sô pha. Bộ âu phục Italia cao cấp đem bản chất ngang tàng của hắn che giấu bằng vẻ lịch sự, nhưng thế nào cũng không giấu được sức ép tỏa ra từ người hắn. Một đôi mắt ưng đen láy đang chăm chú nhìn vào cậu không hề chớp mắt như sói rình, giống hệt đang nhìn chằm chằm vào một miếng mồi ngon, có vẻ độc chiếm khát máu.
Luhan không khỏi rụt người lại, dường như cậu ngửi được vẻ nguy hiểm càng ngày càng đậm trong không khí.
“Lúc này hẳn là em phải về đến biệt thự Lâm Hải mà không phải xuất hiện ở chỗ này!” Oh Se Hun nhìn thấy ánh mắt cậu lóe lên, trong giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh.
Luhan cắn môi: “Đây là nhà của tôi, tôi muốn về thì sẽ về, ngược lại, anh luôn luôn tự ý xông vào nơi ở của người khác, không phải là quá mất lịch sự sao?
Cậu phải thừa nhận, trong chớp mắt vừa nhìn thấy hắn, trong lòng quả thật hiện lên một chút vui sướng. Nhưng… khi nhìn thấy vẻ không vui trong mắt hắn, sự lạnh lùng lại lan ra khắp người cậu…
“Nếu như tôi không đến đây thì sẽ không biết thì ra cuộc sống của em lại tuyệt vời đến như vậy.” Oh Se Hun bắt chéo chân, bộ âu phục sẫm màu bao lấy đôi chân dài rắn chắc của hắn, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng.
“Anh có ý gì?” Tim cậu đập “thình thịch” một tiếng nhưng vẫn kiên cường nhìn thẳng vào hắn.
Oh Se Hun đứng dậy, tiến lên, đến trước mặt cậu mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, đôi môi lạnh lẽo từ từ cong lên.
Mùi long đản hương tỏa ra khắp nơi, bao lấy mùi rượu nhàn nhạt…
Lòng Luhan cứng lại… hắn uống rượu sao?
Cảm giác được điều này, sự bất an trong lòng lại từ từ tăng lên…
“Tối nay đã đi đâu?” Oh Se Hun vươn tay nắm nhẹ cằm của cậu, lặp lại câu hỏi lúc nãy một lần nữa, đôi mắt sâu như biển cả mãnh liệt như dã thú.
“Quay phim, họp báo, chụp ảnh quảng cáo!”
Lúc này Luhan đã bình tĩnh lại, con ngươi trong suốt đối diện ánh mắt sắc bén của hắn không chút né tránh, như dòng suối trong veo trên núi không có chút tỳ vết nào, giọng nói thản nhiên như thường ngày.
Bàn tay đang nắm cằm của cậu đột nhiên tăng sức, con ngươi sâu sắc của hắn cũng theo đó mà co lại, giống như là nhìn thấu sự cố gắng kiên cường của cậu, cười nhạt một tiếng: “Có lẽ… em đã quên nói cho tôi điều cần nói nhất”
Luhan sửng sốt.
“10 giờ 30 tối nay, sau khi em rời khỏi hiệu chụp ảnh thì gặp Wu YiFan, mãi cho đến vừa rồi mới chia tay. Bây giờ là 1 giờ 30 sáng, nói cách khác, em thừa dịp tôi không có ở đây, hẹn hò với Wu YiFan ba tiếng đồng hồ. Tôi rất muốn biết trong ba tiếng đồng hồ này hai người đã làm những gì, nói những gì…”
Oh Se Hun chậm rãi nói, âm thanh không lớn, nhưng nghe vào trong tai Luhan lại đau đớn như bị lăng trì. Vẻ tươi cười trên mặt hắn rất là thong thả ung dung, giống như một chút cũng không để vào mắt. Ngón tay thon dài chuyển từ động tác nắm lấy cằm của cậu trở thành vuốt ve gương mặt cậu. Từ từ, từ từ, bàn tay như là đang nuông chiều thú cưng, nhẹ nhàng vỗ về đầu của cậu.
Sắc mặt Luhan trở nên trắng bệch, cậu nhìn hắn một cách không thể tin, lời nói không nhanh không chậm của hắn giống như là một cái cưa, cưa đứt một chút bình tĩnh cuối cùng của cậu…
“Làm sao anh biết tỉ mỉ như vậy?” Cậu tránh né bàn tay của hắn theo bản năng, ánh mắt tràn ngập nghi vấn cùng sợ hãi. Thoáng một cái lập tức ý thức được, đột nhiên thốt lên:
“Anh phái người theo dõi tôi?”
Chỉ có khả năng này!
“Thế nào, không quen sao? Vậy sau này em phải từ từ quen cho tôi!” Vẻ lạnh lẽo trong giọng nói của Oh Se Hun càng ngày càng rõ.
“Anh dựa vào cái gì mà phái người theo dõi tôi? Dựa vào cái gì mà có thể thiệp vào tự do của tôi?” Ánh mắt Luhan đột nhiên trở nên giận dữ. Cậu hung hăng trừng hắn, chỉ hận không thể biến thành một cây đao, tàn nhẫn cắm vào tim hắn.
“Bằng việc em là người của Oh Se Hun tôi. Từ ngày em quyết định ở bên cạnh tôi, tự do của em do tôi nắm trong tay!”
Oh Se Hun đột nhiên cao giọng, có lẽ ánh mắt căm hận của cậu đã chọc giận hắn. Hắn vươn tay nắm gáy của cậu, khiến cậu phải nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng tiếng nói: “Tôi đã từng cảnh cáo em, không được phép gặp mặt Wu YiFan, em lại xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai!”
Hơi thở nguy hiểm xen lẫn mùi rượu phả vào mặt khiến Luhan tránh không được, chỉ có thể mở to mắt nhìn ánh mắt càng ngày càng tàn ác của hắn.
Luhan chính là một người như vậy, gặp cứng rắn thì sẽ mạnh mẽ, cho đến khi…không đường thối lui.
Hơi thở của cậu ngày càng dồn dập, ánh mắt sắc bén…
“Oh Se Hun, tôi cũng nói qua, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh một ngày, tôi sẽ hận anh thêm một ngày! Muốn tôi nghe lời anh, trừ khi tôi chết đi! Nếu như anh còn là một người đàn ông, được, vậy bây giờ anh bóp chết hoặc là trực tiếp giết chết tôi đi! Không phải anh luôn coi mạng người như cỏ rác sao? Dù sao thì bây giở tôi sống không khác gì đã chết, đối với anh mà nói, tôi cũng chỉ là một công cụ phát tiết, tôi chết rồi, anh cũng có thể làm tình với thi thể của tôi như cũ!”
“Em…” Oh Se Hun giận dữ, đột nhiên giơ tay lên…
Luhan ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, không chút sợ hãi chờ đợi một cái tát của hắn.
Không khí trong nháy mắt đông lại.
Tốt nhất là hắn một tát đánh chết cậu đi, như vậy cậu sẽ được giải thoát rồi.
Nhưng mà…
“Luhan!” Bàn tay của Oh Se Hun đổi hướng, bỗng dưng nắm chặt hai vai của cậu. Sức lực mạnh đến nỗi muốn đem cậu nhập vào trong cơ thể, hung dữ quát lên.
“Thả tôi ra, đau quá!” Luhan gắng sức muốn đẩy kẻ say rượu đang phát điên phát rồ này ra, thế nhưng sức lực của hắn quá lớn, cơ bản là không thể lay chuyển.
“Tại sao còn muốn gặp Wu YiFan, hả?”
Oh Se Hun phát điên cắn lấy đôi môi bé nhỏ của cậu, trong giọng nói phẫn nộ lại mang theo vẻ bi thương như có như không: “Vì người kia, em thà rằng chọc giận tôi?”
Luhan nhíu mày lại, động tác thô lỗ của hắn khiến cậu không chịu nổi, những sợi râu lún phún mới mọc của hắn gần như làm bị thương da thịt mềm mại của cậu.
“Buông ra…”
“Buông ra? Từ lúc tôi quyết định muốn có em thì đã không tính buông ra!” Bàn tay của Oh Se Hun càng thêm hung hăng: “Luhan, tốt nhất là em nhớ kỹ cho tôi, tôi là người đầu tiên của em. Bất luận là cơ thể hay tâm hồn của em cũng chỉ thuộc về một mình tôi, có nghe hay không?”
Bàn tay của hắn hung hăng kéo lấy mái tóc của cậu, đau đến mức khiến cậu kêu lên, nước mắt cũng sắp rơi ra.
Trước giờ hắn vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc và tính khí của mình. Tự kiềm chế rất tốt luôn là niềm kiêu hãnh của hắn. Nhưng đêm nay hắn hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Sau khi vệ sĩ đem tình hình mấy ngày nay của cậu tỉ mỉ báo cáo lại cho hắn, hắn trở nên tức giận không thể nén được. Nhất là khi biết cậu cả gan rời khỏi biệt thự Lâm Hải, tâm tình của hắn càng giống như bắt được vợ ngoại tình không bằng.
Có trời mới biết hắn bị làm sao. Ở trong lòng hắn, công việc vẫn luôn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng mấy ngày nay đi công tác, mỗi khi họp hắn đều thất thần, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Luhan. Đây là lần thứ nhất hắn lại vì một người mà rút ngắn lộ trình công tác, tăng ca thêm giờ, chỉ vì khát vọng trong lòng không thể hiểu nổi kia.
Nhưng… không ngờ tới, lại để hắn biết được chuyện mà hắn không muốn biết nhất!
Đồ đáng chết, dĩ nhiên vẫn nhớ mãi không quên Wu YiFan. Hắn mới là người đầu tiên của cậu, cho dù ba năm trước đây hắn không cố ý, nhưng đây cũng là sự thật không thể thay đổi!
“Anh…” Luhan vừa đau vừa giận, cơ bản là không cách nào suy xét đến lời của hắn như bình thường, cố gắng giãy giụa nói: “Oh Se Hun, kẻ điên này, tôi không muốn nghe anh nói xằng nói bậy ở đây, thả tôi ra!”
Thật ra, cậu vốn muốn nói với hắn về chuyện của Wu YiFan và cha hắn, đây vốn là một sự hiểu lầm, vì sao còn để cho sự hiểu lầm này tra tấn lẫn nhau. Dọc theo đường đi cậu vẫn luôn suy ghĩ, Oh Se Hun – người này ngoại trừ hơi bá đạo một chút, cũng không có đáng ghét như trong tưởng tượng. Nhất là ở bên cạnh hắn mấy ngày nay, mặc dù có khi hắn nói chuyện hơi lãnh đạm, nhưng cũng có khi làm cho cậu có chút cảm động.
Cậu rất muốn tháo gỡ khúc mắc giữa hắn và Wu YiFan, dù sao bọn họ cũng là anh em họ.
Không ngờ đến… vừa về tới nhà lại gặp chuyện này.
Lời của Luhan khiến ánh mắt u ám của Oh Se Hun lóe lên sắc bén, hắn nâng chiếc cằm xinh xắn của cậu lên: “Người điên? Được, hôm nay tôi sẽ cho em thấy người điên thực sự là như thế nào!” Nói xong, đưa tay hung hăng kéo cà vạt xuống.
“A, anh làm gì vậy?” Luhan bất thình lình bị quăng lên trên sô pha kêu lên sợ hãi, cố gắng tránh khỏi chiếc cà vạt đang muốn trói tay cậu lại.
Oh Se Hun không nói một tiếng, thắt một nút thắt chặt chẽ trên hai tay của cậu.
“Rẹt” một tiếng, quần áo trên người cậu bị xé thành vải vụn.
“Oh Se Hun, kẻ điên này, ác ma!” Luhan cũng hoàn toàn mất bình tĩnh, hai chân thon dài liều mạng đá hắn, đêm nay hắn thô bạo khiến cậu sợ hãi!
Oh Se Hun rốt cuộc cũng có chút phản ứng, Luhan kinh hãi nhìn hắn cởi thắt lưng, cởi quần áo, mỗi một động tác đều lưu loát thành thạo.
“Tôi là người điên, bởi vì em mà điên, Luhan!” Hắn từ từ nói từng câu từng chữ, giọng nói trầm thấp ôn nhu không gì sánh được, nhưng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.
“Oh Se Hun, nếu như anh còn dám ép buộc tôi, tôi sẽ càng thêm hận anh, thậm chí… sẽ giết anh!”
“Được, tôi đợi em đem dao đến giết tôi!” Oh Se Hun nghe xong, giận dữ trên người càng thêm bừng bừng mãnh liệt. Hắn xé quần lót của cậu thành hai mảnh, không hề báo trước, không hề có khúc nhạc dạo, liền vọt vào trong cơ thể cậu.
Môi của Luhan trong nháy mắt đều bị cắn nát, hàm răng xinh đẹp dính đầy tơ máu đang lan ra. cậu không hề kêu lên, bởi vì cậu biết càng giãy giụa sẽ khiến tên đang ở trên người cậu càng hưng phấn.
Nào ngờ như vậy lại càng kích thích cơn giận dữ cùng dục vọng của Oh Se Hun.
“Kêu lên cho tôi!” Oh Se Hun thô bạo xâm chiếm cậu, bàn tay to hung hăng chế trụ chiếc eo thon của cậu. Lửa giận trong mắt hắn bùng lên, dường như muốn đốt cậu thành tro bụi.
Luhan vẫn cắn chặt môi như cũ, vết máu từ bên môi của cậu chảy xuống, cơ thể đau đớn khiến cậu gần như không thể hô hấp, nhưng vẫn không sánh bằng những đau đớn trong lòng cậu.
Sự quật cường của cậu hoàn toàn chọc giận Oh Se Hun, đôi mắt như chim ưng của hắn co lại, cúi người xuống, hung hăng há miệng cắn lấy nụ hồng của cậu, điên cuồng thô lỗ hút lấy hương thơm thuộc về cậu. Dường như sau khi mếm được mùi máu tanh, những tế bào hưng phấn đang chảy trong máu của hắn đột nhiên sôi trào, ánh mắt của hắn càng thêm u ám, sức lực bỗng nhiên tăng lên…
“Á…” Trên ngực đau đớn kịch liệt khiến Luhan cũng không nhịn được nữa, cậu đau đớn nghẹn ngào kêu lên, ngay lập tức, Oh Se Hun liền hút lấy máu của cậu. Máu của cậu cùng mùi vị trong miệng hắn hòa hợp lại, lửa giận bừng bừng biến thành điên cuồng thô lỗ cắn mút…
Giờ phút này, hắn hận không thể một ngụm nuốt cậu vào bụng!
“A! Đau quá!…Đau quá!…” Luhan theo phản xạ hung hăng cắn lại môi của hắn, khi hắn hơi hơi buông lỏng, cậu cố gắng dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, cũng không nhớ tới hai tay bị trói chặt vẫn chưa thể thăng bằng, còn chưa đứng vững liền bị ngã trên mặt đất. Ngay lập tức, Oh Se Hun ở phía sau liền dễ dàng khống chế cậu. Như để trả thù sự phản kháng vừa rồi của cậu, hắn lại không chút thương tiếc vọt vào trong cơ thể của cậu một lần nữa.
“Đừng… Xin anh… Đừng như vậy…” Lúc này Luhan rốt cục mới sợ hãi cầu xin tha thứ. Người ở trên giống như ma quỷ, luôn luôn cảnh cáo cậu… Sức lực giữa cậu và hắn vốn chênh lệch. Sự giãy giụa của cậu dần dần bị bào mòn, nước mắt lại ào ào rơi xuống, chảy tới khóe môi, cùng với máu tươi chảy xuống xương quai xanh gợi cảm, lại càng tăng thêm hành vi xâm chiếm giống như dã thú của hắn.
“Luhan, nhớ kỹ cho tôi ai mới là người thượng em. Em muốn trở lại bên cạnh Wu YiFan một lần nữa sao, kiếp sau đi!” Oh Se Hun lớn tiếng gầm lên phát ra lửa giận trong lòng. Hắn mạnh mẽ thúc sâu vào làm cho thân thể của cậu ở trên sàn nhà cố gắng chịu đựng. Bàn tay kiềm chế trên chiếc eo thon của cậu càng tăng sức hơn, khiến cậu không cách nào chạy thoát.
Người như thế nào mới được cho là nguy hiểm, hôm nay rốt cuộc cậu đã rõ.
Cái gì là ác mộng lại hiện ra, hôm nay cuối cùng cậu cũng được lĩnh giáo rồi. Cho dù trước đây hắn cũng đối xử với cậu như vậy, nhưng chưa bao giờ … cầm thú giống như ngày hôm nay!
Luhan khóc đến cổ họng nghẹn ngào. Cậu thật sự không hiểu tại sao hắn lại thích như vậy, cho dù cậu hết sức van xin, hắn vẫn không buông tha cậu. Hắn không nên làm như vậy, cho dù giữa bọn họ không có chút tình cảm nào, nhưng ít nhất cũng không thể hoàn toàn xem cậu là công cụ phát tiết.
Nước mắt của cậu ào ào chảy xuống, cuống quít lắc đầu…
Oh Se Hun lúc này điên cuồng thô bạo như dã thú, ngay cả con ngươi đen khát máu cũng không mang chút nhân tính nào khiến cậu cảm giác càng thêm nhục nhã… Đúng vậy! Không có thương tiếc, không có màn dạo đầu, chỉ có thể coi như là cường bạo, thậm chí… chỉ có thể coi như là động vật!
Điều này khiến cho cậu cảm thấy mình thật dơ, thật bẩn!
Nhưng mà cơ thể bị hắn huấn luyện rất nhạy cảm với hắn lại đi ngược lại ý chí của cậu, không biết xấu hổ mà từ từ thích ứng sự hung hăng mạnh mẽ của hắn. Dần dần, dĩ nhiên bốc lên cảm giác nóng cháy mà cậu rất quen thuộc.
“Không muốn sao?” Oh Se Hun rất quen thuộc với sự biến hóa của cơ thể cậu, khóe miệng cay nghiệt cong lên, động tác vẫn cuồng dã như trước: “Hanie, tôi nói rồi, cơ thể của em vĩnh viễn thành thật hơn miệng của em!”
Cảm giác nhục nhã ê chề chi phối Luhan: “Thả tôi ra, đừng…” Cậu điên cuồng giãy giụa muốn tránh khỏi sự chiếm đoạt của hắn.
“Không buông!” Oh Se Hun tàn nhẫn nắm lấy chiếc cằm quật cường của cậu, dưới thân vẫn không ngừng luật động va chạm: “Em đừng mơ tưởng! Em là của tôi, chỉ có thể là của tôi!”
Lửa giận ngút trời cùng vui sướng chen lẫn vào nhau, ánh mắt của Oh Se Hun trở nên đỏ tươi như dã thú, bàn tay gắt gao chế trụ thân thể của cậu, dùng cách thức nguyên thủy nhất để phát tiết phẫn nộ không thể dập tắt trong lòng, rồi lại bị cuốn hút sâu vào trong đó.
Trong nháy mắt Luhan muốn ngất đi. Công việc đóng phim mấy ngày nay khiến cơ thể của cậu vốn có chút mệt mỏi rồi, lại thêm sự tra tấn như dã thú của Oh Se Hun, ý thức của cậu càng ngày càng kém.
Tiếng kêu hô lúc đầu biến thành tiếng khóc, sau đó âm thanh hoàn toàn biến mất. Chỉ có nước mắt vì sự va chạm không chút thương tiếc của người kia mà chảy xuống dọc theo khóe mắt, hòa cùng máu tươi trước ngực và xương quai xanh…
Luhan tựa như một con búp bê thủy tinh nát vụn, đôi mắt rưng rưng ngày càng trở nên trống rỗng…
“Thế nào? Bị tôi chiếm lấy nên không cam tâm tình nguyện như thế sao?” Bộ dạng của cậu khiến Oh Se Hun càng nổi giận. Giọng nói hổn hển xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi long đản hương ùn ùn kéo đến
Đột nhiên hắn lật người cậu lại, bắt cậu quỳ rạp trên mặt đất, ngòn tay thon dài luồn vào chơi đùa giữa hai cánh mông của cậu.
Luhan giật mình một cái rồi đột nhiên phản ứng trở lại. Sau đó, cậu kêu lên một tiếng chậm chạp bò về phía trước, muốn tránh khỏi sự đùa bỡn vô tình của hắn.
“Đừng… Oh Se Hun, anh là cầm thú!” Âm thanh của cậu rốt cuộc cũng phát ra như hắn mong muốn, nhưng lại là căm hận.
“Đến lúc này rồi mà cái miệng nhỏ nhắn vẫn không buông tha người, được…” Một ngón tay của hắn lại tiến vào trong đó của cậu, sau khi thành công khiến cho cậu đau đớn thét lên, đôi môi lạnh lẽo cùng đôi mắt đỏ hoe đều nổi lên nụ cười đắc ý.
Tiếng cười không khác gì cầm thú…
“Đau quá… Xin anh…” Sắc mặt của Luhan càng ngày càng tái nhợt, cổ tay bị cà vạt buộc chặt nên máu không thể lưu chuyển mà trở nên lạnh như băng, ngón tay càng ngày càng tê dại.
“Đau sao? Có đau bằng tôi không, hả?”
Oh Se Hun cắn vành tai xinh xắn của cậu, giọng nói cực kỳ dịu dàng, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo không gì sánh được. Đau đến mức lòng của cậu co rút lại. Cậu đã không thể phân biệt được rốt cuộc là cơ thể đau đớn, hay là…
Không sai, hiện giờ hắn đang căm giận chính mình. Nhìn những giọt lệ trong mắt cậu hắn dĩ nhiên lại đau lòng. Nhưng thế nào cũng không sánh được nỗi đau khi hắn biết người dưới thân hắn, cư nhiên dám gạt hắn đi gặp người tình cũ ba tiếng đồng hồ!
Đau lòng! Hắn biết rất rõ cảm giác này! Hắn không ngờ lại vì một người như vậy mà đau lòng! Vì thế, cậu cần phải chịu nỗi đau còn hơn cả đau lòng mới được.
Nhìn cậu ở dưới thân của hắn đau đớn rên rỉ cùng thét lên, tuy rằng hắn đau lòng nhưng đồng thời cũng vui sướng.
Đau đớn kịch liệt rồi lại nổi lên một loại khoái cảm khó tả không gì sánh được. Một loại cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác hắn mang đến cho cậu khi hoan ái trước đây. Đó là một loại cảm giác gần như là có tính chất hủy diệt, khiến cho cậu hết sức hoài nghi ngay sau đó có phải mình sẽ chết hay không?
Cậu bi ai kêu lên, hai tay bị hắn cột vào phía sau lưng, cơ thể bị hắn gập thành một tư thế cực kỳ hèn hạ, giống như một nữ nô lệ thấp hèn, cam chịu mọi thứ mà chủ nhân trút lên trên người mình.
“Oh Se Hun, tôi sẽ giết anh, nhất định sẽ giết anh!” Cậu lớn tiếng gào lên, dường như là đang xoa dịu nỗi đau trên cơ thể, cũng dường như là một lời tuyên bố.
“Tôi sẽ đợi! Nhưng mà trong khi em còn chưa có năng lực giết được tôi, em nhất định phải phụ thuộc vào tôi, không phải là em muốn danh muốn lợi sao? Vậy được, tôi sẽ cho em danh, cho em lợi! Việc mà em phải làm rất đơn giản, chính là giống như một kỹ nam để cho tôi hưởng lạc!”
Oh Se Hun từ phía sau cậu vươn tay ra, không chút thương tiếc cầm lấy nụ hồng của cậu, thô lỗ nắm bắt giày vò khiến miệng vết thương của cậu rách ra một lần nữa. Máu tươi từ giữa những ngón tay hắn chảy xuống.
Luhan quay đầu lại, đôi mắt đẹp tràn ngập oán giận chăm chú nhìn vào hắn. Thân thể đau đớn kịch liệt khiến cho trán của cậu đã thấm đầy mồ hôi. Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bị bàn tay của Oh Se Hun vặn lại, cơn giận dữ biến thành nụ hôn, chiếm đoạt hương thơm trong miệng cậu
“Hanie, gọi tên của tôi…”
Hương thơm của cậu quanh quẩn trong ngực hắn làm cho hắn sinh ra say mê. Âm thanh đang cắn mút ở cổ cậu trở nên khàn khàn, tiếng hổn hển rơi vào bên tai cậu. Sự mềm mại dưới thân làm cho hắn trở nên cuồng dã chưa từng có cùng không cách nào kiềm chế được.
“Ngoan, gọi tôi Hun…” Giờ phút này, lửa giận cùng dục vọng khiến cho hắn khát khao nghe được cậu gọi hắn như thế.
Luhan cắn chặt môi, không để ý đến trên môi lại có thêm một vết thương, cậu không mở miệng. Ngón tay lạnh lẽo đã tê dại đến mức không nắm lại được nữa…
“Hanie, tính cách quật cường của em thực sự là làm tôi … vừa yêu lại vừa hận!” Trong mắt Oh Se Hun vốn có sự xúc động, sau khi nhìn thấy bộ dáng không chịu khuất phục của cậu, khóe môi lại gợi lên một loại trào phúng cùng lạnh lẽo mà chỉ ma quỷ mới có.
“Em biết không? Không nghe lời như vậy chỉ làm em càng đau đớn.”
Như là một loại cảnh cáo, hoặc là một loại tiếc nuối, hắn nói xong liền trở mình, vật nam tính kiêu ngạo thay đổi vị trí, đặt giữa hai cánh mông mềm mại của cậu.
Không! Không cần!
Luhan lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, gương mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Hắn không thể làm như vậy! Cậu sẽ chết! Cậu thực sự sẽ chết mất!
Cậu sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, sợ hắn.
Một khắc sau, nỗi sợ hãi của cậu trở thành sự thật, hắn dùng sức đẩy một cái, xuyên thẳng vào trong cơ thể cậu.
“A…” Vô cùng đau đớn kịch liệt xuyên thẳng lên đầu, Luhan lập tức ngất đi.
Oh Se Hun vẫn không buông cậu ra, hung hăng mà vận động, lúc này hắn thực sự điên đến mất đi lý trí rồi! Cho dù cậu đã hôn mê, hắn vẫn cầm chiếc eo nhỏ của cậu, không để ý mà chiếm đoạt như cũ, giống như muốn cho hai người cứ như vậy chết đi trong hoan ái.
Ôm lấy tấm lưng mềm mại của cậu, Oh Se Hun cúi đầu tại chiếc cổ mịn màng của cậu, nhắm mắt lại để che đậy vẻ thống khổ không ngừng nổi lên trong mắt hắn. Cố gắng xem nhẹ cảm giác đau đớn như có một bàn tay đang bóp nát trái tim. Cứ như vậy, hắn ôm cậu vào trong ngực, thay đổi các loại tư thế, tại mỗi góc của căn hộ, tàn nhẫn chiếm lấy cậu cả một đêm.
Còn Luhan tuy rằng ngất xỉu nhưng trên mặt vẫn đọng lại những giọt nước mắt khi thanh tỉnh vì sợ hãi mà rơi xuống. Những giọt nước mắt này châm chích vào linh hồn của hắn!
Một đêm kinh khủng trôi qua, người trên giường toàn thân sớm đã phủ đầy vết hôn cùng vết ứ bầm xanh xanh tím tím. Sự chà đạp hung hăng khiến cho cậu tuy rằng đang mê man cũng lộ vẻ bất an, giống như một con búp bê xinh đẹp bị rách nát.
Oh Se Hun vẫn luôn không chợp mắt, từ lúc hừng đông buông tha cậu ra cứ như vậy nhìn cậu suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bàn tay mang theo vẻ do dự vén những sợi tóc dính trên mặt cậu. Ánh mắt nhân tiện xem xuống dưới, đầy rẫy vết thương, xem đến bàn tay nhỏ bé của cậu, ánh mắt của hắn đột nhiên khẩn trương.
Bàn tay hắn cẩn thận nắm lấy tay của cậu, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cổ tay trắng ngần vì bị cột chặt mà lưu lại vết bầm, thậm chí còn có vết tích bị thương khi giãy giụa. Ngón tay bởi vì máu không thể lưu chuyển trong thời gian dài mà trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh của hắn hiện lên vẻ đau thương, đem đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu kéo đến bên môi, khẽ hôn những dấu vết này. Sau đó cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên cánh môi khô khốc của cậu.
Đây chính là lần đầu tiên hắn giận dữ và không khống chế được như vậy. Ngay cả khi cha hắn qua đời, hắn vẫn có thể khống chế được cảm xúc của mình. Chàng trai này làm hắn dần dần không thể khống chế được, thậm chí càng ngày càng trở nên thô bạo.
Chỉ vì cậu đi gặp người mà hắn hận nhất sao?
Hay là vì ánh mắt căm hận của cậu đối với hắn?
Hoặc là vì thái độ của cậu từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng đối với hắn?
Đến giờ hắn thực sự vẫn không hiểu được lòng mình, chẳng lẽ tất cả chỉ là vì cậu đã từng thuộc về hắn sao? Tất cả chỉ đơn giản là vì trả thù sao?
Hắn không thể lý giải nổi lòng mình, đến nỗi hắn không muốn nghĩ tiếp chuyện phức tạp này nữa. Nhìn thấy hàng mi dài của cậu khẽ run rẩy, hắn lại nhấc người lên, dựa vào đầu giường.
Đôi mắt sưng đỏ ướt át mở ra, Luhan nhìn thấy cặp mắt đen hẹp dài không thể nhìn thấu kia đang chăm chú nhìn cậu làm cho cậu nhớ lại mọi thứ đáng sợ tối hôm qua… Sau một giây, cậu nhanh chóng lui về góc giường, thân thể run rẩy co rúm lại, trợn to mắt sợ hãi mà nhìn hắn.
Trong mắt Oh Se Hun xẹt qua một chút áy náy nhưng cũng không nói gì. Có điều vì sự né tránh của cậu lại sinh ra một chút không vui.
Cậu không nên sợ hãi hắn như vậy, không phải sao?
Tiếng khóc thút thít của cậu làm hắn đau lòng. Tối hôm qua, cậu cũng khóc như vậy cả đêm cầu xin hắn buông tha cho cậu.
“Hanie” Giọng nói trầm thấp của Oh Se Hun mang theo một chút thương tiếc. Hắn đưa tay muốn ôm lấy cậu, thấy cậu sợ hãi co người lại, cánh tay ngừng lại giữa không trung.
“Em không nên sợ tôi như thế, qua đây”
Cặp mắt sưng đỏ của cậu làm ngực hắn đau đớn khôn nguôi. Cặp mắt đen thâm sâu lại tràn ngập tình cảm chưa từng có, dần dần lan ra.
Trong mắt có hối hận, có đau thương, có áy náy không thuộc về hắn – kẻ ngạo mạn nhất thế giới này. Thế nhưng Luhan chỉ nhìn thấy ánh mắt tối hôm qua -cho dù cậu khóc lóc van xin nhưng vẫn máu lạnh đáng sợ.
“Hanie?” Thấy vẻ mặt của cậu vẫn nhìn hắn sợ hãi như cũ, Oh Se Hun có chút giật mình, hắn thì thào gọi tên cậu, nhưng thế nào cũng không thể tiêu trừ sự bài xích trong lòng cậu đối với hắn.
Đột nhiên, Oh Se Hun nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch, hắn cắn răng chịu đựng sự dằn vặt thật lớn. Cuối cùng buông tay ra, nhặt quần áo rơi lả tả trên mặt đất lên, bước xuống giường xông ra ngoài.
Thân thể vừa tắm rửa xong không có một chút che phủ, Luhan đứng trước gương nhìn da thịt trắng nõn của mình trong gương tràn đầy vết bầm xanh xanh tím tím.
Hai mắt của cậu sưng lên như quả hạch đào, vết tích đã từng khóc rất rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như quỷ, chỉ mới một buổi tối, cậu đã trở nên tiều tụy như vậy.
Khẽ nhếch khóe miệng lên, cậu cười với chính mình trong gương. Cười thật đau khổ, cười thật chua chát.
Thì ra…
Trở thành thứ độc chiếm của một người là phải trả giá đắt như vậy. Tất cả đều là cậu tự tìm lấy, không phải sao?
Cậu cuống quít lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống. Cậu sẽ không còn có tự do, không còn có quyền yêu ai nữa!
Bá đạo như hắn sao có thể cho phép cậu có ý tưởng cùng suy nghĩ độc lập được, tất cả chỉ là làm theo chỉ thị của hắn mà thôi.
Cố nén đau nhức trên cơ thể, cậu thay một bộ quần áo dài có thể che kín dấu vết trên người. Lục lọi túi xách, sắc mặt vốn đã tái nhợt trở nên hoàn toàn không có chút huyết săc.
Thuốc tránh thai của cậu đã uống hết rồi! Tối hôm qua cậu quên mua.
Hơi thở của Luhan trở nên gấp gáp, ánh mắt càng thêm hoảng loạn.
Tối hôm qua không có dùng bất kì biện pháp tránh thai nào.
Cũng đúng, đây là phong cách của hắn. Mỗi lần hắn chiếm lấy cậu đều có thói quen không dùng bao cao su, cho nên cậu không thể không lưu ý dùng thuốc tránh thai thường xuyên.
Bời vì cậu căn bản không muốn mang thai con của hắn!
Một chút cũng không muốn!
Luhan không hề suy nghĩ, chạy xuống lầu. Mở cửa ra, tình cảnh quen thuộc lại tái hiện. Sáu gã vạm vỡ giống như thần giữ cửa đứng trước cửa nhà cậu.
Là vệ sĩ của Oh Se Hun!
Hắn thật là coi trọng cậu, dĩ nhiên dùng đến sáu vệ sĩ tới giám sát cậu!
“Cút!” Cậu lạnh lùng mở miệng.
“Cậu Luhan, cậu không thể rời khỏi nhà nửa bước, đây là lời dặn của Oh thiếu gia!”
“Cút!” Ánh mắt Luhan lạnh lùng, lặp lại một lần nữa.
“Xin lỗi, cậu Luhan, cậu không thể ra ngoài!”
Một ngọn lửa giận dữ nổ tung trong ngực Luhan, cậu không nói gì nữa, ánh mắt phẫn nộ không chút sợ hãi xông ra ngoài.
Nhưng không đợi cậu bước đến bước thứ hai, hai gã vệ sĩ trong đó liền dễ dàng chế trụ cậu, bốn gã vệ sĩ kia làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn lạnh lùng bất động như cũ.
“Các người muốn làm gì?” Luhan gầm lên một tiếng.
“Cậu Luhan, chúng tôi cũng chỉ là theo lệnh mà làm việc, mời cậu trở về phòng!”
“Tôi còn muốn đi đóng phim, chẳng lẽ các người muốn nhốt tôi cả đời?” Luhan hoàn toàn bị chọc giận, giọng nói vừa băng vừa lạnh.
“Cậu Luhan, mời cậu yên lặng trở về phòng!”
“Nói như vậy nếu tôi có yêu cầu, các người có thể giúp tôi sao?” Luhan cười nhạt.
“Đúng vậy!”
Trong mắt Luhan lộ ra vẻ phẫn hận, cậu gằn từng tiếng nói: “Thuốc tránh thai của tôi uống hết rồi, đi mua về đây cho tôi!”Nói xong cậu đóng mạnh cửa lại.
Không tới nửa tiếng đồng hồ trôi qua, thời gian vừa vặn, cửa phòng khách bị mở ra. Đi vào là Oh Se Hun!
Thân thể Luhan run lên, cuộn mình lại trên sô pha.
Oh Se Hun ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu: “Đói bụng không? Tôi vừa gọi đầu bếp người Pháp của nhà hàng ARRTU làm món ăn và điểm tâm mà em thích ăn nhất, một lát nữa sẽ đưa đến đây.
Luhan quay mặt né tránh bàn tay của hắn.
Cho đến nay cậu vẫn cho rằng mình rất thích hợp đề làm diễn viên, hôm nay xem ra Oh Se Hun càng thích hợp, hắn giả vờ càng giống hơn. Trải qua tối hôm qua, hắn vẫn có thể làm bộ như không có việc gì, dường như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.
Càng làm cho cậu có một loại ảo giác, cho rằng tất cả tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng trên người đau đớn, cả căn phòng lộn xộn bừa bãi đều đang nói cho cậu biết đây không phải là mộng, đây là sự thật! Hắn thật sự hung hăng thương tổn cậu!
“Lại đây, uống một chút gì đó, môi của em khô cả rồi.” Oh Se Hun có vẻ kiên nhẫn dỗ dành cậu, nhưng cậu biết, hắn vĩnh viễn không vô hại như vẻ bề ngoài. Trải qua tối hôm qua, cậu đã hiểu rõ rồi, thật ra hắn chính là một con thú dữ đang ẩn nấp, ngay trước đó còn cười với ngươi, ngay sau đó có thể tàn nhẫn cắn ngươi một miếng.
Hắn đưa một ly sữa tới miệng cậu, thấy cậu không có ý mở miệng, vì thế dường như nhớ tới điều gì, nói:”Tôi thật sơ ý, môi của em có thương tích, uống như vậy nhất định là bất tiện.”
Nói xong, hắn đi vào nhà bếp lấy ra một cái muỗng nhỏ, tự mình đút tới miệng của cậu.
“Hanie, nghe lời, có được hay không?”
Bên môi có mùi sữa bay đến.
“Ngoan, há miệng ra.” Hắn kiên nhẫn hiếm có dỗ dành cậu.
Luhan vẫn không nhúc nhích như cũ.
“Muốn tôi “chính miệng” đút cho em sao?” Giọng điệu dần dần có chút uy hiếp.
“Bốp…” Luhan vung tay lên, cả ly sữa đều văng trên mặt đất, kể cả cái ly cũng vỡ vụn.
Không khí đột nhiên lạnh lẽo.
Luhan không đếm xỉa đến, cùng lắm thì giết cậu đi! Lúc này cậu tình nguyện chết đi!
Oh Se Hun nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt co lại, lập tức… Lại nghe hắn thở dài một tiếng, lấy khắn tay ra thay cậu lau sữa dính trên ngón tay, sức lực rất nhẹ nhàng.
“Thật sự là một người bướng bỉnh, lỡ như cắt trúng ngón tay thì sao?” Giọng nói của hắn không có chút tức giận.
Luhan hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía hắn có thêm một chút cảnh giác.
Hắn lại muốn gì nữa đây?
“Được được, em không muốn uống sữa, vậy lát nữa phải ngoan ngoãn ăn cơm, biết không?” Oh Se Hun đột nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu của cậu, giống như là đang nuông chiều đứa con trai nhỏ đang tức giận.
Luhan càng không dám manh động, người này vui buồn bất thường, cậu không muốn lại bị tổn thương.
“Thuốc tránh thai của tôi đâu?”
“Không nên tiếp tục uống thứ này, không tốt cho sức khỏe của em.” Oh Se Hun thấp giọng nói.
Thân thể của Luhan run lên: “Tôi không muốn mang thai!”
“Tại sao lại không muốn? Ngay cả người của em cũng là của tôi, sinh con cho tôi cũng là việc thường tình!” Giọng nói của hắn bình tĩnh nghe không ra nửa điểm mất hứng.
“Anh…” Luhan nhìn về phía hắn, vẻ chế nhạo của mắt càng ngày càng rõ: “Làm tình nhân của anh còn phải chịu trách nhiệm sinh con cho anh sao? Vậy tôi xin hỏi anh những người khác sinh cho anh mấy đứa rồi? Còn Suzy, sao không thấy cô ta có thai?”
Oh Se Hun nghe xong, không giận mà lại cười, khẽ ngắt gương mặt cậu một chút, nói: “Bọn họ sao có thể giống em được, bọn họ… không có tư cách!”
Luhan nhíu mày lại, vẻ lạnh lẽo lan tràn trong mắt.
“Anh cũng không có tư cách yêu cầu tôi sinh con cho anh!”
“Vậy sao?”
Oh Se Hun nhướng mày cười cười, trên gương mặt tươi cười vẫn mơ hồ đọng vẻ nguy hiểm. Hắn kéo quần áo của cậu xuống làm lộ ra những vết tích ám muội trên da thịt trắng nõn: “Những dấu vết trên người em đều thuộc về tôi, chỉ có tôi mới có thể đối với em như vậy, mà em cũng chỉ có thể mang thai con của tôi.”Đột nhiên hắn thay đổi thái độ, hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu: “Nghe rõ chưa?”
Ánh mắt của Luhan dần dần trở nên lạnh lùng, cậu cũng nhìn hắn như vậy, vẫn nhìn hắn một hồi lâu mới gằn từng tiếng một nói: “Oh Se Hun, tôi thật cảm thấy buồn thay cho anh!” Giọng điệu của cậu tuy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng lại tràn đầy vẻ châm chọc cùng khinh thường.
Vẻ lạnh lùng quật cường của cậu rơi vào mắt Oh Se Hun, vậy mà hắn không giận, trái lại còn cười: “Thế cũng tốt, ít nhất có thể chứng minh hiện giờ em có cảm giác với tôi!”
“Anh…” Luhan bị tức đến mức không nói nổi lời nào: “Thả tôi ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
“Ra ngoài? Thế này đi, cho em hai lựa chọn, thứ nhất là ngoan ngoãn ở tại chỗ này, thứ hai là cùng tôi trở về biệt thự Lâm Hải!”
“Anh điên rồi, anh không có quyền yêu cầu như thế! Tôi còn phải đóng phim! Tôi còn có một đống công việc phải làm!”
Oh Se Hun kéo bàn tay nhỏ nhắn của cậu, vừa nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay cho cậu vừa nói: “A, ừm không nhắc thì tôi sẽ quên mất, tôi đã sai người thông báo cho đoàn làm phim và người đại diện của em, mấy ngày nay em cần phải nghỉ ngơi cho tốt.” Cho dù vẫn luôn ở nước ngoài công tác, nhưng tối hôm qua vừa nhìn thấy cậu thì hắn không khó để nhận thấy được vẻ mệt mỏi trong mắt cậu.
“Oh Se Hun, anh đừng quên, giữa tôi và anh chỉ có quan hệ thể xác, tất cả những thứ khác anh không được quản! Tôi phải đóng phim, muốn làm việc là tự do của tôi, anh dựa vào cái gì mà can thiệp?” Luhan rút tay về, nhìn hắn một cách không thể tin.
“Chỉ bằng lúc đầu em cam tâm tình nguyện!” Tính nhẫn nại của Oh Se Hun dần dần bị ăn mòn. Bàn tay hắn bóp lấy cằm của cậu, trong mắt lóe ra vẻ thâm trầm không thể hiểu nổi: “Mọi thứ của em đều thuộc về tôi. Tôi nói rồi, tôi mới là người đàn ông đầu tiên của em!”
Luhan sửng sốt, đôi mắt đẹp nổi lên vẻ mơ hồ, dường như là nghi hoặc, hoặc cũng là tự giễu. Sau một lúc lâu cậu mới vô lực cười lạnh một tiếng: “Oh Se Hun, tôi nghĩ là anh lầm rồi, anh không phải là người đầu tiên của tôi, tôi tưởng lần đầu tiên anh muốn tôi anh đã biết sự thật này! Nhưng mà anh cũng không khác gì người đã chiếm đoạt sự trong sạch của tôi, đều như nhau!”
Trong giây lát trong mắt Oh Se Hun có chút bi thương, lại bị che đậy rất khéo, giọng nói khàn khàn có chút chua xót: “Bất kể là thế nào, hiện tại em là người của tôi. Cho nên… không cần cố gắng dùng cái cớ đóng phim vụng về kia để ra ngoài. Muốn đi tìm Wu YiFan sao? Đừng hòng!”
Trong mắt Luhan bừng bừng lửa giận.
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Hắn có thể cho em cái gì tôi cũng có thể cho em cái đó. Thứ gì hắn không thể cho em tôi lại có thể cho em. Trước đây không phải chúng ta rất tốt sao?”
“Nếu như tôi kiên trì muốn đi ra ngoài thì sao?”
Oh Se Hun nhướng mày nhìn cậu, làm như đột ngột hiểu ra điều gì, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, thấp giọng nói: “Hanie của tôi vội vã ra ngoài như thế nhất định là muốn đi gặp ba mẹ phải không? Không sao, chờ chút nữa em ngoan ngoãn ăn cơm xong, tôi đưa em đi, được không?”
Giọng nói có vẻ thương lượng những lại khiến Luhan cả kinh, trong đôi mắt đẹp phẫn nộ hiện lên vẻ khó hiểu.
Oh Se Hun chăm chú nhìn cậu, ánh mắt làm như rất nghiêm túc: “Có thể em còn không biết, tôi thật sự rất quan tâm đến bệnh tình của bác trai, cho nên… ngoại trừ mời một vị bác sĩ chữa trị, còn mời thêm hộ sĩ chuyên nghiệp!”
“Anh…” Luhan lúc này mới phản ứng lại, cậu nhìn hắn, nhìn chằm chằm, hơi thở trở nên gấp gáp hỗn loạn…
“Điên rồi! Oh Se Hun, anh điên rồi!” Sau đó cậu đột nhiên đứng dậy, thất tha thất thểu chạy ra cửa.
Sao hắn lại có lòng tốt như vậy? Những người mà hắn nói chẳng qua là dùng để kiềm chế sự an toàn của ba mẹ cậu, là công cụ để uy hiếp cậu đi vào khuôn khổ mà thôi.
“Em trở lại đây cho tôi!” Chưa kịp tới cửa cậu liền bị Oh Se Hun kéo lấy. Hắn lập tức đặt cậu tại vách tường. Cánh tay rắn chắc giam cầm cậu vào trong phạm vi chỉ thuộc về hắn.
Đôi mắt như chim ưng của hắn lóe ra vẻ hung dữ giống như một tia X quang có sức xuyên thấu cực mạnh.
Những tích tụ trong lòng Luhan càng ngày càng nhiều, ánh mắt của cậu rốt cuộc dần dần trở nên mệt mỏi yếu đuối.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn tôi thế nào đây?” Thân thể mệt mỏi rã rời rốt cuộc không thể chịu nổi từ từ trượt xuống, cho đến khi bất lực ngồi trên mặt đất.
Oh Se Hun nhếch miệng cười khổ, sau đó hắn cũng ngồi xổm xuống, bàn tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, chỉ cần toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh tôi.”
“Không phải tôi đã đáp ứng ở lại bên cạnh anh rồi sao? Tại sao còn phải làm như vậy?” Nước mắt của Luhan rốt cuộc chảy xuống, ánh mắt vốn sưng đỏ bây giờ càng trở nên hốc hác.
“Vậy chứng minh cho tôi xem!” Ánh mắt của Oh Se Hun lóe lên.
Nói cho cùng, chính là trong lòng hắn không có cảm giác an toàn. Cùng hắn ở một chỗ là do hắn ép buộc cậu, cậu luôn luôn lãnh đạm không thèm để ý đến hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi mà không chút lưu luyến. Hắn không nắm chắc, hắn … chết tiệt… đối với cậu không nắm chắc.
Hắn chán ghét loại cảm giác không thể khống chế này. Chỉ có buộc chặt cậu, hắn mới có một chút cảm giác an toàn.
Tại sao lại như vậy? Ngay cả hắn cũng chán ghét chính mình hiện tại!
Luhan chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn muốn cậu làm sao chứng minh đây?
Oh Se Hun nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, ngón tay thon dài cẩn thận lau nước mắt của cậu, thấp giọng nói: “Rất đơn giản, sinh cho tôi một đứa con, tôi mới có thể hoàn toàn tin tưởng em!”
Có con rồi, cho dù lòng của cậu vẫn ở chỗ Wu YiFan cũng có thể giữ chân cậu, không thể đi đâu được.
Trong nháy mắt không khí đông cứng lại.
Yên lặng một lúc lâu, Luhan mới từ trong sợ hãi giật mình phản ứng lại, cố gắng thốt ra một câu:”Oh Se Hun, anh quả nhiên là điên rồi!”
Hắn lại có thể nghĩ ra biện pháp buồn cười như vậy, cậu còn muốn gỡ ra khúc mắc giữa hắn và Wu YiFan, thực sự là quá buồn cười.
Sinh con sao? Con cái hẳn là kết tinh của tình yêu mà không phải là sinh ra để cỡi bỏ lòng nghi ngờ, hắn coi cậu là cái gì? Sao hắn có thể không có trách nhiệm như vậy?
“Tôi rất tỉnh táo!” Hắn lắc đầu, trên mặt vô cùng kiên quyết: “Tôi muốn em sinh con cho tôi, nếu không đừng hòng đi đâu!”
Luhan nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.
“Em yêu Wu YiFan cho nên muốn sinh con cho hắn sao?” Bàn tay của Oh Se Hun vuốt ve gương mặt cậu, động tác cùng giọng nói đều nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra vẻ không rét mà run.
Cậu hô hấp trở nên dồn dập: “Không sai, tôi yêu anh ấy! Cho nên chỉ có anh ấy mới có tư cách làm cha của đứa trẻ!”
“Nếu như tôi nhất định muốn em mang thai con của tôi thì sao?”
“Anh nằm mơ!”
Oh Se Hun nghe xong, không nói gì nữa, ôm chầm lấy cậu, đá cửa phòng ra, ném cậu lên giường, hung hăng nói: “Em sẽ biết đó có phải là nằm mơ hay không!”
Ký ức tối hôm qua chợt hiện lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, thân thể run rẩy: “Anh còn muốn làm một lần nữa sao?”
Lòng Oh Se Hun nhói lên một cái, con ngươi đen co lại như bị kim châm. Không sai, tối hôm qua hắn giống như là cầm thú, giống như đêm đó ba năm trước đây. Hắn chưa bao giờ biết thì ra trong cơ thể mình còn có mầm mống tàn ác như vậy. Ba năm trước là vô tình. Ba năm sau, tối hôm qua là cố ý, nhưng mà lỗi lầm này hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm.
“Không, Hanie, tôi sẽ không làm tổn thương em nữa!” Như là độc thoại, hoặc là một lời hứa.
Luhan kinh hãi nhìn hắn lấy ra một chiếc bình gì đó, trái tim hoảng sợ nhảy dựng lên. Thì ra hắn đã sớm chuẩn bị tất cả.
Bàn tay hắn nắm hai tay cậu giơ lên trên đầu. Hắn dùng ưu thế về thân thể đè lại không cho cậu giãy giụa, đưa tay cỡi quần của cậu. Hắn tách hai chân trắng nõn thon dài của cậu ra.
Luhan đoán được hắn muốn làm gì, hốc mắt cậu đỏ bừng, không giãy giụa nữa: “Oh Se Hun, lẽ nào anh chỉ thích dùng cách này để có được người khác sao?”
Lòng Oh Se Hun đau đớn mãnh liệt. Bây giờ trong lòng cậu hắn đã trở nên hạ lưu đê tiện như vậy sao? Trước khi gặp được cậu, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ dùng thứ này. Trong mắt hắn chỉ có người vô dụng mới có thể dùng loại thủ đoạn ti tiện này để có được người khác. Vậy mà hiện tại… hắn cũng phải dùng thủ đoạn này mới có thể hoàn toàn khiến cậu đi vào khuôn khổ.
Hắn nở nụ cười cay đắng, đôi mắt hẹp nhìn cậu thâm trầm, nói một câu mà chính hắn cũng không thể hiểu được:
“Có lẽ là vậy, bởi vì chỉ có như vậy em mới có thể hoàn toàn thuộc về tôi!”
Nói xong, hắn mở chiếc bình trong suốt ra, một mùi thơm mê người xông vào mũi cậu.
Luhan tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nước mắt từ khóe mắt cậu lại chảy xuống. Lòng Oh Se Hun đau đớn như bị bỏng!
Chất lỏng lạnh lẽo khiến Luhan theo bản năng co rúm lại. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác nóng bỏng quen thuộc từ trong cơ thể cậu lan ra, cậu cảm giác rất rõ từ sâu trong cơ thể tuôn ra cảm giác khó có thể ức chế.
Oh Se Hun nhìn cậu ở trên giường dần dần phát sinh biến đổi, ánh mắt thâm trầm lại nổi lên vẻ đau lòng cùng thương tiếc
Ngay lúc Luhan hô hấp càng ngày nóng rực thì dưới lầu truyền đến tiếng đánh nhau. Oh Se Hun nhíu mày, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Dưới lầu rất hỗn loạn. Thức ăn trên xe ăn sớm đã bị lật úp. Vị đầu bếp người Pháp sợ đến mức trốn ở sau ghế sô pha, kinh hãi nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Wu YiFan cùng sáu tên vệ sĩ đang đánh nhau, chỉ có điều rất dễ nhận ra anh ta đang thua cuộc. Tuy rằng anh tay rất lợi hại, nhưng dù sao đối mặt với anh cũng là sáu vệ sĩ bản lĩnh cao siêu, không lâu sau đó anh ta đã bị nắm chặt lại, trên người cũng bầm tím.
“Bốp bốp bốp” Oh Se Hun đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống chứng kiến hết một màn này, không khỏi vỗ tay vài cái, sắc mặt sớm đã trở nên lạnh lùng cùng hung dữ vốn có, ánh mắt như kiếm sắc bén rơi vào người Wu YiFan.
“YiFan, thật sự là có bản lĩnh, vệ sĩ của tôi đều là huấn luyện đặc biệt, vậy mà phải điều động sáu người mới bắt được cậu!”
Nhìn sáu tên vệ sĩ dưới lầu, tuy nói là đã bắt được Wu YiFan nhưng mỗi người đều có thương tích. Từng vẻ mặt đều trở nên khó coi cùng xấu hổ.
“Oh Se Hun, mày đã làm gì Luhan rồi?” Wu YiFan căn bản không để ý vết thương của mình. Khuôn mặt sưng tím nhìn Oh Se Hun, lớn tiếng quát.
Hôm nay anh ta tới đoàn làm phim mới biết Luhan xin nghỉ, lòng lo lắng khôn nguôi liền chạy tới nhà cậu. Không ngờ lại nhìn thấy người của Oh Se Hun canh giữ ở cửa. Lúc này, sau khi hắn nhìn thấy nút áo sơ mi của Oh Se Hun bung ra cùng bộ dáng ngang tàng trên mặt hắn, lòng Wu YiFan càng thêm bất an cùng phẫn nộ.
Đôi môi lạnh lẽo của Oh Se Hun chậm rãi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng mang theo vẻ châm chọc.
“Anh em họ của tôi, cậu phải hiểu rõ Luhan bây giờ là người của tôi, cho dù hiện giờ tôi giết cậu ấy, cậu cũng không làm gì được!”
“Mày dám!” Wu YiFan hung hăng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như kiếm sắc bén: “Mày dám làm như vậy, tao nhất định không để mày yên!”
“Từ năm mày mười sáu tuổi, mày đã không để cho tao sống yên ổn!” Giọng nói lạnh lùng của Oh Se Hun đột nhiên nâng cao, vẻ hung ác trong mắt tăng nhanh: “Mày cho là mày rất oan ức sao? Lẽ nào mày không biết người thực sự khổ sở không phải mày mà là tao sao? Loại người như mày không nên sống trên đời này!”
Ánh mắt sắc bén của Wu YiFan đột nhiên đau xót.
Hai tay Oh Se Hun vịn vào lan can cầu thang, trong mắt cũng nổi lên vẻ đau đớn như Wu YiFan, nhưng trong nháy mắt lại biến mất, giọng điệu thay đổi, trở nên vô cùng ám muội.
“Nhưng mà mày yên tâm, sao tao có thể nỡ giết Luhan được? Trước khi tao chơi chán, tao sẽ không buông ra. Mày biết không? Người của mày ở trên giường thật là rất phóng đãng, cậu thật là trời sinh…”
“Câm miệng! Oh Se Hun, tên cầm thú này! Tao hận không thể giết mày ngay bây giờ!” Trong mắt của Wu YiFan tràn ngập vẻ khát máu.
“Giết tao?”
Oh Se Hun cười ha hả, nhưng khi nhìn về phía Wu YiFan thì ánh mắt lại cực kỳ tàn nhẫn: “Không sai, lúc trước mày nên giết tao. Tao thực sự không nghĩ ra vì sao mày lại mềm lòng như vậy. Đã giết một người rồi thì nhân tiện giết luôn người thứ hai là được!”
“Oh Se Hun, hãy bớt nói nhảm đi! Mày muốn như thế nào mới chịu buông tha Luhan?” Wu YiFan lớn tiếng quát: “Mày chẳng qua là muốn lợi dụng Luhan để đả kích tao. Vậy được, tao tùy mày xử lí. Chỉ cần mày buông tha cho Luhan, cho dù bây giờ mày giết tao, tao cũng không oán một lời!”
Oh Se Hun nhíu mày một cái, giống như là nghe được một câu chuyện cười, nhìn anh ta: “Thật sự là hiếm thấy, mày lại vì một người mà mặc cho người khác róc thịt mình. Chậc chậc, điều kiện của mày thật sự là khiến cho tao động tâm. Nếu như là trước đây tao nhất định sẽ đáp ứng mày, nhưng mà…” Giọng điệu của hắn đột nhiên thay đổi, cười lạnh: “Hiện giờ tao thấy có hứng thú với Luhan hơn cả mày!”
“Oh Se Hun, mày … ”
“Muốn biết Luhan của mày như thế nào sao? Đợi chút…” Vẻ lạnh lẽo trong mắt Oh Se Hun lại tăng lên, khóe miệng nở một nụ cười nhạt đáng sợ. Hắn đi vào trong phòng, không lâu sau lại đi ra, trong lòng ôm Luhan.
Chỉ thấy ánh mắt cậu dần dần yêu kiều mềm mại, gò má ửng hồng một cách đáng ngờ. Cậu vô lực dựa vào lòng Oh Se Hun, hình như là muốn kiềm chế thứ gì đó nhưng lại không tự chủ được mà tựa sát hắn.
“Luhan, Luhan…” Wu YiFan thấy thế, đau lòng gọi cậu, gắng sức muốn bước người lên lại bị mấy vệ sĩ đè chặt hơn.
“YiFan” Luhan đưa mắt nhìn về phía Wu YiFan ở dưới lầu, trong mắt hiện lên một chút lý trí, nhưng vì bàn tay nóng hổi của Oh Se Hun vuốt ve phía sau lưng mà không ức chế được, ngâm lên một tiếng.
“Luhan?” Wu YiFan thấy thế, trái tim đột nhiên ngừng một nhịp. Lúc này mới ý thức được Oh Se Hun làm gì với Luhan. “Oh Se Hun, tên khốn nạn này! Mày không ngờ lại làm ra loại chuyện này với cậu ấy!”
Oh Se Hun dường như không thèm để ý đến sự chất vấn cùng phẫn nộ của Wu YiFan, ngược lại nhìn về phía Luhan ở trong lòng. Khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, môi rơi vào đôi môi nóng bỏng của cậu, ra sức cướp đoạt mùi hương thuộc về cậu.
“Ưm” Luhan khó nhịn mà vặn vẹo thân thể. Cảm giác toàn thân nóng như muốn bốc cháy. Sâu trong cơ thể ngứa ngáy lạ thường, khát khao được một loại sức mạnh giữ lấy thật chặt.
Cậu biết, người ở dưới lầu chính là Wu YiFan nhưng cậu không thể khống chế được mình.
“Luhan…” Wu YiFan đột nhiên mạnh mẽ vùng vẫy thoát được. Sức lực mạnh đến nỗi khiến bọn vệ sĩ lảo đảo một cái. Anh ta đi về phía cầu thang, nhưng còn chưa kịp lên lầu, một gã vệ sĩ đã nhấc một vật nặng gì đó đập xuống lưng anh.
“Á…” Wu YiFan trúng phải một đòn nghiêm trọng, thân thể nhoáng lên một cái lại bị vệ sĩ đè lại.
“YiFan” Luhan giãy giụa muốn thoát khỏi sự ôm ấp của Oh Se Hun, nhưng bởi vì cọ xát mà nguồn nhiệt trong cơ thể càng khống chế lý trí của cậu.
“Luhan” sức lực của Wu YiFan trở nên suy yếu, hơn nữa bởi vì bị thương, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Luhan.
“Thật sự là vô cùng cảm động.” Ánh mắt của Oh Se Hun càng thêm lạnh lẽo.
Hắn từ phía sau ôm lấy Luhan, hơi thở nóng bỏng rơi vào bên tai cậu, cố ý để cho Wu YiFan nghe thấy, ở bên tai cậu cọ xát:
“Hanie, nói cho tôi biết, em muốn mang thai con của ai, hả?” Nói xong, bàn tay vuốt ve trêu chọc thân thể cậu, lập tức thành công khiến sự mẫn cảm của cơ thể cậu càng thêm mãnh liệt, lại khéo léo không để cho người thứ ba thấy được.
Muốn sinh con cho Wu YiFan? Kiếp sau cũng không thể!
Ngực của Luhan hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rất thỏa mãn, đáy mắt của Oh Se Hun dần dần thay đổi, u ám lạ thường.
“Ưm, tôi, tôi” Luhan căn bản không thể khống chế được khát vọng của thân thể, ánh mắt xót xa nhìn Wu YiFan, âm thanh lộ ra vẻ nức nở nghẹn ngào.
“Luhan…” Thân thể Wu YiFan kịch liệt run rẩy. Anh ta chưa bao giờ thấy hận nình như giờ phút này! Giống như là khi anh biết Oh Se Hun là người đã chiếm đoạt Luhan ba năm trước đó vậy.
Dường như Oh Se Hun bất mãn với việc hai người họ đối mặt nhau, đột nhiên đem thân thể mềm mại như nước của Luhan quay lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn ngực của cậu cách lớp vải mềm mại.
“Mang thai con của tôi, không được sao?” Giọng nói của hắn trầm thấp, tràn ngập vẻ mê hoặc, như là một thỉnh cầu, lại như là mệnh lệnh.
“Luhan! Em tỉnh táo một chút! Luhan!” Wu YiFan cảm thấy từng cơn mệt mỏi cùng choáng váng, dùng hết sức gọi cậu.
Luhan muốn quay đầu nhìn về phía Wu YiFan. Đáng tiếc dưới sự trêu chọc thành thạo của Oh Se Hun, tác dụng của thuốc trên người cậu càng thêm mạnh mẽ. Cuối cùng, dục vọng thật lớn kia vùi lấp tất cả lý trí còn sót lại của cậu, cậu ưỡn ngực nghênh đón bàn tay của hắn, cảm giác được bên kia cũng cần được hắn vỗ về.
Dường như Oh Se Hun cũng cảm nhận được, hắn cúi đầu ngậm lấy ngực cậu khẽ cắn cắn khiến cho cơ thể cậu không ngừng run rẩy.
“Hanie, thích được tôi chiếm đoạt không?” Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp đầy tình dục khó nhịn của cậu, cảm xúc mềm mại mịn màng trong bàn tay khiến hắn không muốn buông ra.
“Thích, thích” Thuốc phát tác khiến cho cậu nói mà không nghĩ. Cậu không cam lòng uốn éo vặn vẹo, dường như khát khao nhận được nhiều hơn.
“Chính miệng nói với hắn, người mà em thích là tôi, em mong muốn mang thai con của tôi!” Oh Se Hun đem cậu hướng về phía Wu YiFan một lần nữa, âm thanh mê hoặc lại mang theo mệnh lệnh, bàn tay lại dằn vặt cậu không buông tha.
Sự việc trước mắt Wu YiFan càng ngày càng không rõ, lòng vừa sốt ruột vừa đau đớn: “Luhan, em tỉnh táo một chút! Anh là YiFan đây, rời khỏi hắn đi!” Anh ta chịu đựng đau đớn trên người mà giãy giụa, muốn đánh thức cậu.
Nhục nhã, tủi thân cùng khoái cảm không ngừng bốc lên trong cơ thể hành hạ Luhan. Nhất là lồng ngực rắn chắc của hắn ở phía sau khiến cậu bị dằn vặt sắp điên lên.
“Em muốn chính là anh ta. Em, em mong muốn có con với anh ta.” Cậu vừa hưởng thụ khoái cảm không ngừng khi cùng hắn cọ xát, vừa chảy nước mắt nói.
“Luhan…” lòng Wu YiFan giống như bị một bàn tay xé nát hoàn toàn. Đột nhiên hắn quay đầu về phía Oh Se Hun, khản cả giọng mà quát: “Oh Se Hun, mày dằn vặt tao là được rồi, sao còn muốn dằn vặt Luhan như vậy? Như vậy có khác gì giết cậu ấy! Tại sao mày lại đối với Luhan như vậy?”
Anh thực sự đã coi nhẹ oán hận trong lòng Oh Se Hun. Anh vốn cho rằng Oh Se Hun đối với Luhan cũng giống như với Jung Da Eun, cùng lắm thì ném đi như quần áo. Không ngờ tới hắn lại hành hạ Luhan như vậy!
Oh Se Hun cười thỏa mãn, nhìn về phía Wu YiFan, rồi lại cắn cắn vành tai của Luhan: “Tiểu yêu tinh, tôi là ai?”
“Oh Se Hun.”
Lập tức, thân thể của cậu bị Oh Se Hun ôm lấy. Trước khi đi vào phòng ngủ hắn lạnh lùng nói với Wu YiFan một câu: “Cách trả thù sảng khoái nhất chính là làm cho người của mày mang thai con của tao!”
“Phịch.” – Cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng thở gấp gáp ý loạn tình mê của Luhan cùng tiếng gầm nhẹ của Se Hun. Hai loại âm thanh hợp lại một chỗ đánh mạnh vào ngực Wu YiFan.
“Luhan…Phốc…” Wu YiFan bị lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.